(ảnh được cập nhật từ Google - minh họa)
Bài viết ói về sự vui chơi giải buồn của phụ nữ nhưng không nghĩ đến hậu quả, nên không ít phải chạy trốn đánh ghen, đôi khi phải tránh mặt người quen...
Trời về đêm, mưa càng nặng hạt, nổi buồn mênh mang làm cho Thúy Loan nhớ lại quá khứ nhiều vui, cũng lắm buồn của một thời đã qua, Thúy Loan kể:
Cuộc đời có mấy ai hiểu hết chữ “ngờ” ! Mặt dù không được sinh ra, lớn lên trong một gia đình giàu có, quý tộc, nhưng có do gia đình ăn ở có đức nên thiên địa tặng cho ông bà Tám Nông Dân cô con gái Thúy Loan có làng da trắng như bông bưởi, nết na dịu dàng, dáng người thước tha, trong thật xinh xắn đáng yêu…
Theo năm tháng, Thúy Loan càng lớn càng xinh đẹp, tuổi mười sáu, muời bảy đã không ít anh chàng trồng cây si, mơ ước một ngày được cùng Thúy Loan sánh đôi nên vợ thành chồng với người đẹp. Chuyện gì đến rồi cũng phải đến, Thúy Loan đi lấy chồng, em biết phải làm sao đây bởi thân này không thể chia làm nhiều mảnh nên phải đành chọn một mà thôi, thế là làm cho nhiều anh chàng đã trồng cây si thẩn thờ thương tiết.
Chồng Thúy Loan cũng không giàu, không đẹp trai lắm, nhưng tính tình hiền lành, thật thà…đủ để Thúy Loan yêu, yên tâm trao đời mình, rồi theo năm tháng hạnh phúc ngày càng được vung đấp hơn khi đứa con của tình yêu chào đời. Nhung đời có ai hiểu hết được chữ “ngờ”, do sơ ý trong lao động nên xảy ra tai nạn nghiêm trọng, chồng Thúy Loan đã qua đời. Chồng chết, con còn thơ dạy, gia đình cũng không máy khá giả; nổi đau mất chồng, nổi lo cho con, lo cho cuộc sống gia đình…Thúy Loan tưởng chừng như đã ngã quỵ, buông xuôi cuộc sống mặt tình số phận đưa đẩy, nhưng Thúy Loan bạn bè thân tình, trong số đó có những “cây si” ngày trước nhiệt tình đến lúc thì đến nhà, lúc thì điện thọai mời đi đến quán tổ chức tiệc để động viên, an ủi, chia sẻ buồn vui, vì vậy dần theo thời gian nổi buồn mất chồng cũng vơi đi.
Song, Thúy Loan bắt đầu cảm thấy buồn, cảm thấy nhớ, trông chờ tiếng điện reo, mong được nghe tiếng một ai đó bên đầudây bên kia thì thầm, ngọt ngào như lời nhạc vu vương ru hồm em đi vào giấc mộng, bởi tuổi đời của Thúy Loan còn trẻ, còn nhiều mộng mơ, còn tràn đầy sức sống của người con gái đang khao khát “yêu” và được “yêu” trong lúc đêm về, nhất là những đêm mưa lạnh, những đêm gió đông về…Thế nên. lúc đầu còn e ngại Thúy Loan thông qua các chị bạn điện thọai hẹn ai đó tổ chức tiệc cho vui, cho đở buồn, sau quen dần Thúy Loan chủ dộng gọi điện thọai…Và rồi Thúy Loan thường xuyên có điện thọai mời đi ăn tiệc...
Ở đời mà, ăn tiệc thì vui, nhưng cuộc sống gia đình trở càng khó khăn hơn, biết được điều này không ít những anh chàng tìm mọi cách mời Thúy Loan ăn tiệc, rồi hứa giúp đở cho gia đình bớt khó khăn… Thúy Loan, vẫn biết được đằng sau những lời hứa đó là đầy dẫy những mưu toan của những gã đàn ông, chứ đời có ai cho không ai những gì bao giờ. Nhưng đời Thúy Loan giờ đây đâu con gì để mất, nên cứ có điện thọai gọi đến hẹn là cứ đi, đi vừa vui, vừa có sự giúp đở và còn đáp ứng nhu cầu khát khao được “yêu”. Thế là sự khao “yêu” và được “yêu”, cuộc sống đã cuốn hút Thúy Loan trở thành “gái gọi” từ lúc nào không còn nhớ rõ…
Giờ nghĩ lại cảm thấy sót, thấy đau khổ hơn khi mất chồng, vì không ít lần trong các tiệc vui chung, vui riêng ấy Thúy Loan phải chạy, phải trốn, mấy con “sư tử” của đám đàn ông đã đến với Thúy Loan. Và suýt nữa Thúy Loan mất luôn đứa con yêu của mình, vì ngày càng lớn co lẻ nó đã hiểu được phân nào về mẹ nó, nên nhiều lần nó đã bỏ gia đình ra đi…
Mai mà Thúy Loan còn nhận ra kịp, giờ đây tuy tuổi đã về già, gia đình có khó khăn nhưng Thúy Loan cảm tháy vui và hạnh phúc hơn vì mình đã chính chắn hơn, bên đàn con cháu ngoan hiền…là điều vô cùng hạnh phúc của khỏang thời gian cuộc đời em !
Chú ý: Việc đăng lại bài viết trên ở website hoặc các phương tiện truyền thông khác mà không ghi rõ nguồn http://nukeviet.vn là vi phạm bản quyền
Ý kiến bạn đọc