(ảnh được cập nhật từ Google - minh họa)
Một số cô gái trẻ không suy nghĩ về tương xa về hạnh phúc gia đình, đã dùng nhan sắc có được để tranh giành, chiếm đoạt tình yêu hoặc để đạt được tham vọng về nhu cầu địa vị, công danh, sự nghiệp, vật chất,... Rồi phải ngồi suy nghĩ mà ân hận, mà đau khổ, khóc thầm...
(Xây dựng) - Em vén sợi tóc lòa xòa trước gió rồi cười nửa miệng, khóe môi cong cớn nhếch lên, mắt em nhìn chị đầy thách thức: “Chị có muốn biết em đã ngủ với chồng chị bao nhiêu lần rồi không?”.
Như chiều nay, em thương em, em thương chị…
Quán cafe vắng lặng, những tia nắng quái yếu ớt mơn man những hạt nước còn đọng lại từ cơn mưa trưa nay trên mặt bàn làm bằng những thanh gỗ màu nâu nhạt. Chỉ có nắng là thừa thãi, vung vãi trên những tán cây.
Chị cười, mắt lặng đi xa vắng, giọng chị bình thản như thể em dành câu hỏi đó cho ai chứ không phải cho chị: “Thế em có biết, đàn ông cứ ba phút sẽ nghĩ đến sex một lần không?”.
Em cười gằn: “Tôi thừa thông minh và quyến rũ để làm cho bất cứ thằng đàn ông nào cũng phải khóc, cười vì tôi, nên chị đừng mong anh ấy sẽ quay về, níu kéo làm gì khi anh ấy không yêu chị”. Nói xong em hất mái tóc mình ra sau, sự tự tin theo nắng chiều rực lên trong mắt em, em như thể một con thú hoang cuộn lấy chân người tình gào lên để lấy cho được điều mình muốn.
Chị nhìn sâu vào mắt em, như cố tìm lấy chút nắng dịu dàng còn sót lại sau một lơ lửng chiều: “Em ạ, phụ nữ thường yêu sự tài giỏi, thậm chí yêu luôn cả lỗi lầm của đàn ông, bởi phụ nữ luôn có cảm giác họ có khả năng sưởi ấm được băng giá. Còn đàn ông, cái đẹp là tất cả, mọi thứ khác họ làm ngơ. Đàn ông thường hạ thấp tình yêu nên thơ, phụ nữ mang sự hiếu sắc lên đỉnh cao của tình cảm. Làm vợ mới khó, làm bồ rất dễ, em cứ suy nghĩ đi, bây giờ chị phải về đón con và chợ búa cơm nước đây, bé con ạ!”.
Chị tất tưởi ra về, tôi biết, rồi chị lại rẽ vào ngõ chợ, tay xác nách mang với rau cá tôm thịt, đón đứa bé đứa nhỏ… Nhưng chị không bao giờ quên là cho anh chiếc áo phẳng phiu, đánh cho anh đôi giày bóng lộn, để anh đi họp vào sớm mai, và có thể đi gặp cả những bé con như em.
Bóng nắng đang nhạt dần, thứ nắng quái gay gắt nhưng tan nhanh làm nhòe bóng chị lầm lụi. Nhưng sao tôi thấy chị đẹp đến lạ lùng, thứ nhan sắc tỏa hương thơm thầm lặng.
Quán cafe vẫn lặng ngắt, chỉ còn bóng nắng chiều xiên qua những bông hoa cuối mùa
Em ngồi lại, quán cafe vẫn lặng ngắt, chỉ còn bóng nắng chiều xiên qua những bông hoa cuối mùa như đang cố níu kéo chút hương còn vương lại để an ủi một khiếp phù du.
Đôi mắt em ầng ậc nước, em khóc, em được gì sau cuộc tình với anh ngoài những buổi len lén trong khách sạn, ra phố anh vội vàng bước trước bỏ em lại phía sau một khoảng xa. Anh không dám một lần nắm tay em trước mặt bạn bè, mỗi lần em cần anh, cần cái ôm xiết chặt khi em gặp những trắc trở khó khăn trong cuộc sống, em gọi điện, anh không nghe máy, anh nhắn tin lại, anh đang đi với chị. Em cứ lặng lẽ trong bóng tối đi bên lề cuộc đời anh.
Nhưng sao em vẫn không ngừng yêu anh, yêu sự tài giỏi của một chàng kỹ sư xây dựng đã dìu dắt em trong công việc, khi em còn bỡ ngỡ bước vào nghề, biết mỉm cười độ lượng cho những lỗi ngớ ngẩn nhất của em. Có anh, em thấy cả một điểm tựa và niềm tin để trụ lại và làm việc giữa môi trường đầy khắc nghiệt.
Lòng em quặn lại, em đau, em khóc, thứ nước mắt anh không bao giờ nhìn thấy, như chiều hôm nay, em thương em, thương chị...
Hạ Ly
Chú ý: Việc đăng lại bài viết trên ở website hoặc các phương tiện truyền thông khác mà không ghi rõ nguồn http://nukeviet.vn là vi phạm bản quyền
Ý kiến bạn đọc