Mặc dù công việc cuối năm rất bận, nhưng vì đọc báo là “món ăn tinh thần” không thể thiếu được nên tôi tranh thủ thời gian lướt nhanh thông tin trên một số tờ báo mạng. Khi đọc bài “5 năm sau gặp lại người chồng nghèo, tôi thấy mình đã quá dại dột” đăng trên Blogtamsu, nội dung bài viết cần suy......
Hôm nay thứ bảy, không lên lớp, ngồi trong phòng nghỉ của Ký túc xá, Học viện hành chính quốc gia (cơ sở TP Hố Chí Minh), đọc lại những bài tôi đã viết; những viết trên mạng (facebook, yahoo), nội dung bài “Gửi em cơn gió hạnh phúc” (Theo khoangvangtrongtoi@gmail.com) cần suy ngẫm... Xin Tác giả cho......
Tôi muốn quên cho đầu mình nhẹ đi vì không phải suy nghĩ về những gì của tình yêu đã qua… Nhưng, khó quên vì mỗi khi có người hỏi thăm về tình cảm của tôi với em sao rồi, có người thì khuyên tôi “bỏ đi”…...
Tình yêu không phân biệt tuổi tác, không phân biệt lời xưng hô,... Nhưng, cũng không tránh khỏi những điều phiền muộn, mặc cảm với mọi người xung quanh, với xã hội...
Đâu phải có học thức thì yêu nhau rồi đến hạnh phúc, mà hạnh phúc chỉ đến với những ai biết tôn trọng, biết nhường nhịn nhau; biết điều chỉnh cái tôi của mình......
Tuổi tre như bông hoa mới nở, xinh tươi, ham vui mà không nghĩ đến tương lai, khi tuổi già ân hận thì đã muộn......
Không phải mặc chiếc áo của người công nhân là đã mang trong mình bản chất của giai cấp công nhân, mà cũng phải mặc chiếc áo sang trọng là trí thức......
Vì sao các bậc làm cha làm mẹ lại để con mình đi chơi bời liêu lõng, trách nhiệm của những người trách nhiệm ở đâu mà để một số em thanh thiếu niên như thế, cuộc đời tương lai của các em rồi sẽ đi về đâu...???...
Bài viết, phản ảnh hiện tượng một bột phận thanh thiếu niên đi chơi không về nhà mà người ta thường gọi là dân "Phố đêm", nhưng không hiểu vì sao gia đình để vậy, các cơ quan chức năng để vậy... Nếu không tích cực có biện pháp giáo dục, xử lý thì tương lai các em sẽ đi về đâu.......
Một buổi chiều tà đang dần bao trùm lên khắp thành phố, thấp thoáng chiếc bóng thon nhỏ kéo dài tận xa xa rồi bất chợt hòa vào bóng râm nơi gầm cầu, mất khuất. Trong khung cảnh tĩnh mịch, ánh sáng lờ mờ hắt từ mặt nước phản chiếu từ ánh đèn trên cầu, một giọng nói trầm ấm cất lên:...
Thử nghĩ xem, chúng ta được gì, mất gì khi cứ luôn chạy theo những thứ mãi mãi không thuộc về mình, luôn chờ đợi những gì không dành cho mình? Có một câu chuyện kể rằng......