Chiều nay về qua nghe thương quá đỗi
Phải mất đi nhau rồi – mới trở thành nỗi nhớ
Để theo suốt con đường nỗi nhớ hóa mênh mông…
Chiều nhiều gió mà lòng như bỏng
Thời gian ngả dài xuống năm tháng thong dong
Anh hối hả để trốn điều hiện hữu
Chẳng bao giờ tan nổi… chảy như sông…
Để có lúc cảm giác cạn dòng
Thèm được ngược về những ngày đầy sóng
Thèm đắm mình trong xoáy dòng nước lớn
Để soi gương mình thấy tận đáy sông trong…
Em mãi mãi chỉ còn mờ chiếc bóng
Khi quay đi thành kỷ niệm cuộc đời
Anh cất giữ bên lề tình yêu cũ
Và gục đầu thương cái cũ quá đi thôi…
Góc quán nào cà phê ngọt trên môi
Chẳng còn em với tay bỏ thêm đường nữa
Anh không tập được thói quen uống cà phê sữa
Nên quen dần với vị đắng – thân thương!
Phải một lần trở lại những con đường
Ngày xưa – thân yêu cũ…
Mới khẳng định được mình còn bao nhiêu yêu dấu
Khi ngồi vào góc quán với cà phê và nhạc dạo…
Ngụm đắng ngấm dần – cảm giác lao xao…
quá đỗi, trở thành, mênh mông, thời gian, thong dong, hối hả, bao giờ, cảm giác, nước lớn, mãi mãi, chiếc bóng, kỷ niệm, cuộc đời, tình yêu, cà phê, không tập, thói quen, thân thương, trở lại, ngày xưa, khẳng định
Ý kiến bạn đọc