Sáng nay (28/8/2022) vào quán bình dân ăn tô hủ tiếu mì chay, có một Chị khoảng 50 tuổi dẫn theo một đứa trẻ khoảng hơn 8 tuổi hỏi xin 2 ngàn. Tôi không cho, ăn xong trả tiền rồi đi ngồi quán cà phê mà trong đầu cứ suy nghĩ, không biết không cho 2 ngàn đúng hay sai ?...
Khi đọc bài "Những ngộ nhận về Tôn Giáo tính của Nho giáo" của tác giả Trần Văn Đoàn (Ðại Học Quốc Gia Ðài Loan), tôi thấy cần chia sẻ để ai có quan tâm thì đọc để hiểu biết biết thêm......
Đâu phải có học thức thì yêu nhau rồi đến hạnh phúc, mà hạnh phúc chỉ đến với những ai biết tôn trọng, biết nhường nhịn nhau; biết điều chỉnh cái tôi của mình......
Chắc gì người có bằng cấp, học hàm học vị đã có văn hóa, những người họ chỉ việc người ta cho là bình thường (làm vệ sinh, quét rác,...) nhưng họ đã làm cho bộ mặt xóm làng, đô thị sạch đẹp, văn minh có văn hóa......
Mặc dù cuộc sống nghèo khổ, nhưng với tình thương yêu chân thật thì người ta vẫn sống hạnh phúc bên nhau, còn giàu sang mà không thương yêu nhau chân thật, thì chắc gì đã hạnh phúc, đã chung thủy......
Viết báo hay nói cách khác là viết phản ảnh thực tế đời sống, mà đi vào thực tế đời sống là có cái tốt cái hạn chế - cái xấu, cái đúng cái sai, cái khen cái phê phán thậm chí có cái phải được đấu tranh triệt tiêu…Ở đời người ta ai cũng thích được nói mình tốt hơn nói mình dở mình xấu, thích được......