Chúc mừng em hạnh phúc lần thứ…

Đăng lúc: Thứ sáu - 06/03/2015 22:27 - Người đăng bài viết: Nguyễn Hùng Thái
(ảnh được cập nhật từ Google - minh họa)

(ảnh được cập nhật từ Google - minh họa)

Trong đời người không ai không có những kỉ niệm để nhớ cho đến khi không còn sống trên cõi đời này nữa. Tôi cũng thế, trong những kỉ niệm không thể nào quên trong đó kỉ niệm về chiếc áo blu (blouse) màu trắng...
 
Ngày tôi quen em, em đã có người yêu. Người em yêu là bạn học cùng trường với em.
 
Biết vậy nhưng tôi vẫn quen, vẫn yêu em. Tôi yêu em và muốn em phải yêu tôi không chỉ vì tôi yêu quý, tôi trọng chiếc áo blu (blouse) màu trắng đã từng chữa trị cho mẹ tôi trong một cơn đau thập tử nhất sinh và chăm sóc cho tôi trong những ngày mổ ruột thừa không người nuôi, vì mẹ tôi ở quê gia đình lại nghèo, em tôi còn nhỏ… Tôi yêu em còn bởi cái tính tuổi trẻ mới lớn muốn thể hiện mình, tính muốn cạnh tranh, tính chiếm đoạt trong tình yêu…
 
Rồi theo thời gian em cũng từ giả người yêu cùng trường với em để yêu tôi. Mặc dù gia đình tôi cũng nghèo nghèo lắm, nhưng ở thời điểm ấy thời điểm sống trong cơ chế bao cấp của, mà tôi đã là công chức nhà nước nên cuộc sống của tôi có phần đở khổ hơn em và cả người yêu cùng trường của em.
 
Tuy em và người yêu cùng trường với em đều công tác ngành y, rồi cùng học trung cấp ngành y, nhưng ngành y ở thời điểm em đang theo học cũng là thời điểm bao cấp nên ngành y chủ yếu là phục vụ cho nhân dân, phục vụ không tốt sẽ bị dân “chửi” chứ đâu phải như thời điểm sau này nhiều người trong ngành y giàu lên nhanh do làm dịch vụ y tế, phòng khám chữa bệnh tư. Hơn nữa gia đình em cũng giàu có, gia đình người yêu cùng trường với em cũng là gia đình nông dân cũng không khá giả gì, nên cuộc sống của em và người cùng trường đều gặp khó khăn hơn tôi…
 
Có lẻ cũng gì tính muốn thể hiện mình, tính muốn cạnh tranh, tính chiếm đoạt trong tình yêu…của tuổi trẻ và chắc cũng do thêm nữa là tính thương người, giúp người có cuộc sống khó khăn hơn mình mà dần dần tôi đã kéo em đến với tôi, nên em đã từ giả người cùng trường để yêu tôi…
 
Sau khi em ra trường về huyện công tác, nhưng cuộc sống cũng không khá hơn, mặc dù cuộc sống cũng còn nghèo nhưng tôi với em đã quyết định cưới nhau. Vì nghèo mà đám cưới của tôi với em không tổ chức riêng linh đình mà được tổ chức dựa vào đám cúng cơm của Bà nội em…
 
Tôi không nhớ khi đám cưới của tôi với em có mời hay không, nhưng sau đó một thời gian người yêu cũ - người yêu cùng trường của em có đến nhà thăm. Em là người cũ, là người vợ đã lo chuẩn chúng tôi lai rai mấy xị đế; trong bàn nhậu chỉ có hai thằng đàn ông, hai thằng bạn (hai thằng đàn ông chúng tôi quen nhau cũng trong thời gian tôi quen em) với một người là người yêu cũ, là người đang làm vợ. Chúng tôi hỏi thăm nhau, chúc nhau sức khỏe, chúc nhau những vì tốt về cuộc sống, về tương lai; rồi chúng tôi khen nhau… nhưng tôi nhớ nhất, nhớ không thể nào quên được lời khen có thể nói là đầy chua chát của người yêu cũ - người yêu cùng trường của em “Mầy giỏi hơn tao…nên em bây giờ là vợ của mầy”. Chúng tôi – hai thằng bạn nâng ly chúc nhau…, sau lần ấy cho đến nay tôi chưa lần nào gặp thằng bạn ấy – người cũ người cùng trường của em…
 
Trong lòng tôi, tình thương, tình yêu vẫn dành cho vợ như ngày mới yêu, vẫn quan tâm tạo mọi điều kiện, tranh thủ sự giúp đở của bạn bè, của các anh chị, cô chú để vợ tôi được tiếp tục học đại học, học cao hơn để nâng hơn trình độ chuyên môn nghiệp vụ trong ngành y, ngành mà tôi đã quý trọng, ngành áo blu màu trắng mà tôi yêu… Nhưng vì trách nhiệm với công việc ngày càng nhiều và cũng có lẻ có một chút vì sự thỏa mãng của người chiến thắng trong cạnh tranh, chiếm đoạt tình yêu; em là người được tôi giúp trong lúc học trung học y, là người tôi chạy lo để em đủ các điều kiện thi, đậu đại học…Theo thời gian mặc dù tình yêu của tôi với vợ tôi vẫn không thay đổi (cho đến hôm nay dù em đã có chồng) nhưng tôi ít thể hiện sự quan tâm chăm sóc vợ như thời điểm mới yêu, thời điểm cạnh tranh chiếm đoạt tình yêu…
 
Vợ tôi người phụ nữ chịu khó, không chỉ nuôi chí vươn lên trong sự nghiệp, mà còn chấp nhận vứt bỏ tình yêu cũ để đến với tình yêu mới nếu tình yêu mới có thể giúp em đạt mục tiêu của mình…
 
Vợ tôi buồn vì tôi ít thể hiện sự quan tâm chăm sóc em như thời điểm mới yêu, thời điểm cạnh tranh chiếm đoạt tình yêu… mà cũng chính vì thế mà em lao vào cộng việc chuyên môn và thời bao cấp trên các lĩnh vực đời sống xã hội nói chung ngành y tế nói riêng dần không còn nữa, em bắt đầu mở phòng khám bệnh (phòng mạch tư), đời sống của em ngày càng khá hơn…
 
Còn tôi, dù đã cố gắng học có mấy bằng đại học nhưng cũng chỉ là một công chức bình thường với đồng lương không đủ nuôi sống bản thân, thì làm có đủ điều kiện để lo cho em được tốt hơn, mà lúc này em cũng đâu cần đến những đồng tiền lương nghèo khó cùa tôi như thuở em còn học viên của trường y ngày nào…Vì thế, tôi cũng chẳng quan tâm hỏi đến những đồng tiền em làm ra, tôi chỉ lo và nhờ anh em giúp cho em – vợ tôi có đủ điều kiện theo nhu cầu của em – của vợ tôi, có những lần tôi phải đi gần như suốt đêm để làm sao em thi đậu đại học, để em được đi học đại học ngành y mà em – vợ tôi và tôi ước mong vươn đến…
 
Trong thời gian em theo học đại học, tôi cũng cảm nhận được em đã bắt đầu có thay đổi… vì mỗi lần em về thăm nhà thăm tôi, em tâm sự là sau khi ra trường em sẽ kết hợp với anh bạn bác sỹ nào đó đã chết vợ để mở bệnh viện tư… Tôi chỉ cười rồi nói tùy em, nếu em thấy đó là điều kiện tốt để em phát triển và nếu em thấy cần thiết… thì em cứ làm đơn ly hôn anh sẽ chấp nhận…Cuối năm học thứ ba chuẩn bi bước sang năm học thứ tư cũng là năm kết thúc chương trình học (em học hệ chuyên tu), em đã quyết định ly hôn, là người đàn ông, là người bị đơn, mặc dù có hai ba bằng đại học nhưng tôi cũng vẫn là công chức nghèo chỉ sống dựa vào đồng lương…nên tôi chấp nhận theo yêu cầu ly hôn của em…
 
Tôi nghĩ là mình có lỗi, hay tôi chỉ có một phần lỗi dẫn đến làm cho em quyết ly hôn, nên thời gian em đang học tại trường đại học tôi đã đến tìm em nhưng chắc em không muốn gặp, rồi sau khi em học đại học ra trường về công tác, tôi đã ba lần trực tiếp nói lời xin lỗi, mong em tha thứ để nối lại tình xưa vì cả hai đều lớn tuổi, nhưng em – vợ tôi kiên quyết từ chối…
 
Rồi giờ, hơn 10 năm đã ly hôn, em đã tiếp tục kết hôn với một người công tác ngành y, cái mộng kết hợp – kết hôn với bác sỹ không thành nên chồng mới của em không là bác sỹ mà chỉ là y sỹ, nhưng có lẽ ngành y là ngành người ta trọng, ngành dễ làm giàu hiện nay, có lẽ người chồng này cũng để em thực hiện ý định mà ngày nào khi còn học đại em đã nói với tôi là sẽ mở bệnh viện tư…
 
Tôi vẫn là một công chức nghèo, không có gì để tặng em nhân hạnh phúc mới,… Có lẻ tôi cũng không chúc mừng hạnh phúc em như người yêu cũ – người yêu cùng trường của em ngày nào đến chúc hạnh phúc tôi với em “Mầy giỏi hơn tao nên em giờ vợ mầy”  mà nếu có thì tôi cũng chúc khác đi một chút “Mầy giỏi hơn tao, mầy công tác ngành y, nên vợ tao giờ là vợ mầy”, vì chồng của em hiện nay cũng là bạn của tôi…
 
Thôi thì tôi cầu mong, chúc em hạnh phúc lần thứ…được bền lâu…Vì trước khi yêu người bạn cùng trường, thời còn là y tá công tác ở xã em cũng đã có mối tình sâu đậm cùng người thanh niên nông dân tay lắm chân bùn, đã nhiêu lần đến tìm thăm em ở trường Trung cấp y, nhưng đã em vứt bỏ để yêu người bạn cùng trường gia đình khá hơn, rồi em lại yêu tôi…
 
                 Viết theo lời tự sự của “Hai Nhái”
                               
                  (
Ngày 06 tháng 3 năm 2013)

Tác giả bài viết: NGUYỄN LÊ TRẦN
Nguồn tin: Nguyễn Hùng Thái
Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết