Chắc cũng là người xuất thân từ nhóm người yếu thế trong xã hội nên tôi luôn nguyên với lòng, với Tổ tiên, với... còn hơi thở vẫn suy làm gì để góp phần giúp những người cùng hoàn cảnh, việc làm đó là Công tác xã hội...
Ngồi quán cà phê, đi thể dục nghe không ít những bàn luận, mặc dù có văn bằng chứng chỉ nhưng anh bạn tôi chỉ biết nghe, biết kế lại những chuyện đã nghe, chứ gần như không sử dụng máy vi tính được. Vì vậy, anh bạn đã nhờ tôi viết mấy dòng đăng, để bạn hữu nào có quan tâm đọc suy ngẫm, bàn luận, rút......
Con người ai mà không có những ước muốn, nhưng với một số người chỉ ước muốn bình thường thôi, vậy mà vẫn không có được… Xin chia sẻ suy nghĩ, mong được bạn hữu có quan tâm trao đổi…...
Không biết phải làm gì khi cứ trằn trọc ngủ không ngon giấc là viết ra những suy nghĩ, với mong muốn chia sẻ và được bạn hữu góp ý…...
Là những đứa con côi cút vì cha hay cả cha và mẹ đều đã hy sinh cho sự nghiệp cách mạng khi họ còn rất nhỏ, với sự đùm bọc của nhân dân, sự dạy dỗ máy trường cách, sau 40 năm gặp lại nhau họ đều trưởng thành trở thành những cán bộ có trọng trách......
Sau một thời gian gặp lại, số phận vẫn đeo bám đời “Thằng Nhái”, vẫn chưa hết thăng, trầm... Tôi xin được tự sự đôi nét về cuộc đời của con người này…...
Viết báo hay nói cách khác là viết phản ảnh thực tế đời sống, mà đi vào thực tế đời sống là có cái tốt cái hạn chế - cái xấu, cái đúng cái sai, cái khen cái phê phán thậm chí có cái phải được đấu tranh triệt tiêu…Ở đời người ta ai cũng thích được nói mình tốt hơn nói mình dở mình xấu, thích được......