Thư gửi em, sau chuyến công tác Hà Nội

Đăng lúc: Thứ ba - 03/03/2015 11:51 - Người đăng bài viết: Nguyễn Hùng Thái
(đang ngồi viết thư)

(đang ngồi viết thư)

Anh không bao giờ muốn viết những dòng này, cũng như với lời nói không muốn nói với em như thế này đâu, mặc dù anh đã hứa với em là anh không viết mà có viết cũng không gửi cho em nữa, nhưng em hiểu thông cảm cho anh, vì anh nghĩ mình có trách với nhau, nên phải viết, phải nói…!
Em yêu !
 
Anh và em đều đã lớn, đều đã được đào tạo để được làm cán bộ lãnh đạo quản lý, mà thực tế đã là cán bộ lãnh đạo quản lý, nên trước khi làm một việc gì đó ngay cả trong chuyện riêng tư của mình, dù nhỏ nhất cũng phải đều phải suy nghĩ, tính toán, xác định rồi mới quyết định thực hiện và phải chịu trách nhiệm với quyết định đó của mình không chỉ với bản thân mình mà còn cả đối với xã hội, đối với cơ quan, đối cha mẹ, dòng họ mình...
 
Anh với em mặc dù chưa chính thức được pháp luật; được cha mẹ, dòng họ hai bên; được tổ chức cơ quan công nhận là vợ chồng, nhưng trong thực tế mình đã chọn đã lựa, rồi đi đến quyết định đến với nhau sống cuộc sống vợ chồng, mình cũng đã bàn đến việc xây dựng một mái ấm gia đình, xây dựng hạnh phúc cho phần đời còn lại của mình, thì mình không phải chỉ chịu trách nhiệm đối với bản thân mình mà còn chịu trách nhiệm đối với xã hội, đối với cơ quan, đối cha mẹ, dòng họ mình... về những gì mình đã làm, đã quyết định...
 
Anh nhắc lại, em đã nói “Chuyện tình cảm chứ đâu phải mớ rau, con cá mà muốn mua thì ra chợ mua…”, em nói rất đúng và cũng từ câu nói đó của em mà cả anh với em cũng phải thấy trách nhiệm của mình “Chuyện tình cảm chứ đâu phải mớ rau, con cá muốn mua thì ra chợ mua, không muốn mua thì thôi, mua rồi đem ra chợ trả lại…”.
 
Anh nghĩ, chuyện em không vui, đề nghị anh tạm dừng báo tồ chức cơ quan, hai gia đình gặp nhau, chuyện tổ chức đám cưới với anh trong những ngày qua, là do đằng sau chuyện quan tâm của nguyên lãnh đạo em là vấn đề gì đó chưa rõ ràng trong quan hệ tình cảm chứ không đơn thuần chỉ là sự quan tâm bình thường vì tình cảm anh em, bởi việc em đi đâu, làm dâu làm vợ ai thì chuyện của em tại sao phải ngay ở Hà Nội lại điện thoại nhắn tin về cho em, rồi phân trần với mọi người em không có quen anh và nhiều chuyện khác… Rồi liền sau đó em lại điện thoại hỏi anh tại sao lại nói cho nguyên lãnh đạo em biết về chuyện tình cảm của anh với em, nhưng điều quan trọng là tại sao em sợ em không dám thừa nhận với nguyên lãnh đạo vể chuyện tình cảm của anh với em…???
 
Anh với em mặc dù chưa chính thức được pháp luật; cha mẹ, dòng họ hai bên; tổ chức cơ quan công nhận là vợ chồng, nhưng trong thực tế mình đã chọn đã lựa, rồi đi đến quyết định đến với nhau sống cuộc sống vợ chồng, mình cũng đã bàn đến việc xây dựng một mái ấm gia đình, xây dựng lại hạnh phúc, nên trong mọi hoàn cảnh mình cũng có trách nhiệm với nhau, tạo ra bầu không khí vui tươi, giúp đở động viên nhau, sang sẻ vui cùng nhau…
 
Anh nghĩ, tuyệt đối không được làm tổn thương tình cảm, tổn hại đến uy tính của nhau, tạo ra dư luận không tốt đối với bản mình, mà còn với cha mẹ, dòng họ hai bên; cơ quan chê trách, có khi còn bị phê bình kiểm điểm, xem đây là đạo dức lối sống của hai cán bộ lãnh đạo mà tương lai có khi còn làm lãnh đạo cao hơn mà nhất là đối với em về những việc mình làm, về quyết định của mình…
 
Suy nghĩ như vậy, mặc dù tính anh nóng nhưng anh rất cẩn trọng, suy nghĩ rất kỷ, trao đổi với em về những việc gì mình phải làm, phải chịu trách nhiệm việc mình làm,… Anh không muốn làm bất cứ một việc gì dù nhỏ nhất không vui, ảnh hưởng đến uy tính, tương lai sự nghiệp của anh và em vì mình đã vun đấp cho nó mấy chục năm qua rồi mới có đươc như hôm nay, mặc hiện tại nhìn lên thì cả anh và em còn thua kém nhiều người, nhưng xuống thì cũng còn khối người thua kém mình…  

Vì thương em, vì nghĩ đến tương lai mà anh đã chấp nhận bỏ qua quá khứ,  không quan tâm đến nữa hai cuộc điện thoại đã gọi đến cho em; nhưng nếu, anh đã cố gắng bằng mọi cách giải quyết mà không được, em và anh không ai chịu nhường nhịn nhau một chút nào, không còn cách nào khác hơn, tốt hơn để mình xây dựng lại mái ấm gia đình, vun đấp cho hạnh phúc, tương lai sự nghiệp mình ngày càng tốt hơn…Thì cũng đành phải chấp nhận hậu quả không tốt đối với việc mình làm đối với bản mình, đối với cha mẹ, dòng họ hai bên; bị cơ quan chê trách, có khi còn bị phê bình kiểm điểm, xem đó là đạo đức lối sống của hai cán bộ lãnh đạo hiện tại và tương lai là lãnh đạo cao hơn mà nhất là đối với em, chứ biết sao…
 
Anh nghĩ, cả anh và em nên bình tâm suy nghĩ kỷ hơn, vì đây là chuyện tình cảm, chứ không phải chuyện đùa vui, “không phải mớ rau, con cá…”. Anh không muốn anh cũng như em phải thêm một lần đau khổ vì hạnh phúc đổ ỡ… Vì vậy, anh và em mình phải biết nhường nhịn nhau, đừng có những lời nói khó nhau, để mình được vui vẽ hơn, để mình hạnh phúc hơn, để mình có được mái ấm gia đình đầm ấm hơn với phần đời con lại của mình…
 
Em nhớ tranh thủ ăn uống, nghỉ ngơi, giữ gìn sức khoẻ nhé !
 
Chúc em khoẻ vui, học tập, công việc đạt kết quả tốt đẹp như ý…
 
Hôn em nhiều, thật nhiều …
 
              2 giờ 45 phút ngày 27 tháng 12 năm 2014
                                   Anh yêu của em

             (Viết theo lời tự sự của Nguyễn Lê Trần)
Tác giả bài viết: Nguyên Lê
Nguồn tin: Nguyễn Hùng Thái
Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết