Lỡ lời...

Đăng lúc: Thứ năm - 19/02/2015 01:30 - Người đăng bài viết: Nguyễn Hùng Thái
(ảnh minh họa)

(ảnh minh họa)

Tuổi tre như bông hoa mới nở, xinh tươi, ham vui mà không nghĩ đến tương lai, khi tuổi già ân hận thì đã muộn...

Đã 14 năm qua rồi, nhưng mỗi lần nhìn thấy Thúy với dáng vẽ một bà lão mang đồ nghề làm móng tay móng chân đến cơ quan cũ nơi em làm việc đã gắn bó cả tuổi xuân, mà nhớ lại lời lỡ nói đùa vô tình của tôi với em, tôi cảm thấy ân hận và có lỗi với em.
 
Ngày ấy, tôi công tác ở huyện, còn Thúy làm Bí thư đoàn Thanh niên của một thị trấn, là Bí thư đoàn thanh niên năng nổ, em cũng như một bông hoa mới nở tỏa hương làm ngất ngây nhiều người, nhiều người muốn chinh phục bông hoa ấy để làm cho đời mình thêm thú vị nhất là những lão có quyền thế, có tiền…
 
Tuổi trẻ, Thúy chưa nghĩ đến tương lai xa, mà cứ đi chơi, cứ vui, cứ đi bất cứ xa gần theo lời mời của “những lão” có quyền thế, có tiền,…
 
Giờ thì tuổi xuân đã qua đi dáng vẽ của một bông hoa mới nở tỏa hương không còn nữa, nên Thúy mang đồ nghề làm móng tay, móng chấn đến cơ quan cũ ngồi vào bàn chưa có người ngồi làm việc của các phòng, có khi lại lót giấy ngồi chổ trống theo đi đường đi trong cơ quan, có khi thì quán cà phê gần cơ quan… để chờ ai đó gọi em làm đẹp, để em kiếm mấy đồng tiền mà sống, nếu hôm nào không ai gọi làm đẹp thì em lấy chổi quét dọn một số nơi trong cơ  quan hoặc xung quanh cơ quan để chờ có ai mời dùng một bửa cơm lót lòng, không ai mời cơm thì em lũi thủi về nhà một mình nấu ăn để sống…
 
Tôi ân hận vì, khi tôi được phân công về làm lãnh đạo thị trấn nơi trước đây làm Bí thư doàn thanh niên, một lần trong quán cà phê tôi trả tiền ly cà phê cho Thúy, kèm theo câu nói đùa vô tình “Thôi để anh trả tiền ly cà phê cho em, đời là thế, ngày trước em còn trẻ, còn đẹp, còn tỏa hương, thì thằng nào cũng mời cũng gọi, rồi tranh nhau trả tiền, còn bây giờ chỉ có một ly cà phê mà không thằng nào trả”.
 
Giờ mỗi khi gặp, nhìn thấy Thúy tôi muốn mở lời xin lỗi vì câu nói đùa vô tình cách đây 14 năm, nhưng tôi sợ khơi lại nổi đau của em, nên đành viết những dòng này tạm gọi là “Nhật ký đời tôi” để được chia sẻ nổi lòng của tôi với Thúy (nếu em được đọc những dòng này) và với ai đó có quan tâm, mong được thông cảm với lời nói vô tình (“Lỡ lời”) của tôi… Song, cũng mong mọi người dù chỉ lời nói đùa thôi cũng suy nghĩ trước khi nói, đừng quá vô tình làm đau lòng người khác, rồi ân hận như tôi…
 
                    Bạc Liêu, 4 giờ 15 phút ngày 12 tháng 01 năm 2015
                                                                       
Tác giả bài viết: Nguyên Lê
Nguồn tin: Nguyễn Hùng Thái
Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết